Xúc đua bị cắt đứt vặn vẹo biến dạng muốn tiếp cận thân thể Chu Nặc, một lần nữa khống chế.

Nhưng Ôn Văn đã búng tay một cái, dịch ăn mòn lập tức phun đầy ra người Chu Nặc, hòa tan cơ thể cậu bé.

Ba người còn lại biến sắc, dịch nhờn xanh đậm dạng sợi quái dị từ mắt mũi miệng bọn họ trào ra bao lấy cơ thể, chuyển hóa thành trạng thái dễ chiến đấu.

Biến hóa của bọn họ đối với người khác có lẽ là rất nhanh, nhưng với Ôn Văn thì lại quá chậm.

Anh sẽ không để bọn họ có cơ hội này!

Ôn Văn cố sức giẫm lên sàn nhà bên này, mặt sàn bên kia trực tiếp bật ngược lên, ba người kia cũng bị hất tung lên không!

Sau đó Ôn Văn cúi thấp người, cực kỳ quỷ mị xẹt qua người bọn họ, đến khi anh dừng lại thì xúc tua kết nối với cả ba đều đã bị chặt đứt!

Sau đó, Ôn Văn nhanh chóng dùng dịch ăn mòn hòa tan sạch sẽ, đề phòng bọn họ lại tái sinh.

Cứ vậy một nhà bốn người đã bị Ôn Văn tiêu diệt!

Sau khi bọn họ hoàn toàn biến đổi, nếu cố gắng thì có lẽ sẽ có thực lực Tai Hại, nhưng Tai Hại và Tai Hại cũng có khác biệt.

Loại quái vật sản sinh ra số lượng lớn như thế này chỉ có được sức mạnh và tốc độ vừa đủ để đạt tới cấp Tai Hại, nhưng khi đánh nhau, bất kỳ người siêu năng cảnh giới Nắm Giữ nào cũng có thể dễ dàng giết chết bọn chúng.

Mà thực lực của Ôn Văn thì có thể xem là bậc cao nhất trong cảnh giới Nắm Giữ, lại càng dễ dàng hơn.

Nhưng mặc dù là vậy, nếu để bọn họ hoàn toàn biến đổi, Ôn Văn muốn trực diện tiêu diệt bốn người cũng phải tốn không ít sức lực.

Vì thế trước tiên Ôn Văn tìm kiếm nhược điểm, sau đó mới tiến hành giải quyết.

Có điều giết bốn người xong Ôn Văn vẫn không thả lỏng cảnh giác, bởi vì anh biết khiêu chiến lớn nhất thật ra vẫn còn ở phía sau.

Một nhà bốn người kia chỉ là mồi câu mà thôi, thứ mà Ôn Văn phải đối phó là người thả mồi ở phía sau, cũng chính là bản thân căn biệt thự này!

Quả nhiên sau khi cả bốn người bị Ôn Văn giết chết, cả căn nhà này bắt đầu rung chuyển.

Âm thanh quái dị từ các nơi trong nhà truyền ra, giống như nước đang chảy trong đường ống, lại giống như một loài bò sát nào đó không biết tên đang bò loạn trong biệt thự, mặt đất lồi lên sụp xuống, trên tường xuất hiện những đường vân như mạch máu.

Vô số thứ hiểm ác đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công Ôn Văn.

Căn biệt thự ấm áp nhất khu chung cư cao cấp bị hủ hóa này thoáng chốc đã biến thành địa ngục đáng sợ nhất.

"Như vậy trông bình thường hơn đấy, tao không có thời gian, không muốn dưa dưa lâu dài, tuy tao không biết là mày có chỉ số thông minh để mà dây dưa hay không nữa."

Ôn Văn vừa dứt lời thì mặt đất dưới chân anh biến thành một cái miệng rộng dữ tợn muốn nuốt chửng lấy anh.

Ôn Văn vội vàng nhảy đi thì phát hiện nơi này đã không còn chỗ để đặt chân.

Cả căn biệt thự đều trở nên cuồng bạo, sàn nhà, bà, tường, đồ trang trí đều đã biến mất, thay vào đó là một bức tường bằng xương bằng thịt cực kỳ đáng sợ.

Tất cả những thứ mà Ôn Văn có thể tiếp xúc đều đang vặn vẹo ngọ nguậy.

Một số thì phun ra khí hôi, một số thì biến thành xúc tua có răng nhọn tùy ý công kích, trong tình huống dưới chân không có nơi đặt chân an toàn, Ôn Văn lâm vào tình thế ốc không mang nổi mình ốc.

Đủ loại năng lực cùng xuất trận mới miễn cưỡng đảm bảo chính mình không bị chạm tới.

"Tính sai rồi, không nên chui vào trong rồi chiến đấu, đáng ra lúc ở bên ngoài phải trực tiếp phát ra công kích rồi mới phải."

Nhưng kỳ thật Ôn Văn cũng biết, một khi đã tiến vào thì có lẽ sẽ rất khó trở ra.

Người một nhà này chỉ là mồi câu, mà bên trong căn biệt thự là cạm bẫy, lúc anh đồng ý tiến vào thì cũng đã bước vào trong cạm bẫy rồi.

Hành động quái dị của nhóm Chu Nặc chỉ là thử dò xét của thứ quái dị muốn cắn nuốt Ôn Văn mà thôi.

Nếu từ bên ngoài nhìn lại thì căn biệt thự này chính là một cái cục thịt khổng lồ mà thôi, hoặc nói đúng hơn là một cái dạ dày khổng lồ, mà Ôn Văn đang ở bên trong cái dạ dày này.

Giống như thức ăn chuẩn bị bị tiêu hóa.

Hai con dao găm của Ôn Văn không ngừng quơ múa, chặt đứt tất cả đám tua vòi, đồng thời không ngừng di chuyển, né tránh, thoát ra khỏi những đòn tấn công không thể cắt đứt.

"Chuyện lần này kết thúc thì nhất định phải luyện mớ kiếm pháp ghi phía sau quyển nhật ký kia, chỉ dựa vào sức mà vung chém, hiệu quả thật sự quá thấp."

Ôn Văn muốn khi vung dao lên thì sẽ trực tiếp chặt đứt cả một nùi xúc tua, chứ không phải như bây giờ, mỗi lần chỉ cắt được một cái.

Xúc tua bị Ôn Văn chặt đứt rớt xuống đất sẽ hòa tan vào trong cục thịt.

Nói cách khác, hành vi của Ôn Văn chỉ là bảo vệ chính mình, thậm chí còn không thể làm cục thịt này bị tiêu hao.

"Muốn phá giải cục diện này hẳn là có thể, mình chỉ cần thả một con chuột ra thì có thể dễ dàng xử nó... nhưng làm thế thì mình chả có lợi lộc gì, còn tăng nguy cơ bại lộ trạm thu nhận."

"...có điều, ở trong này hẳn là không có ai nhìn thấy mình, có đám người này tồn tại, hơi thở cũng sẽ bị che đậy."

Thoáng suy ngẫm một chút, Ôn Văn liền có kế hoạch, anh trực tiếp chui vào trong Trạm Thu Nhận Tai Ách.

Cảm nhận được Ôn Văn biến mất, cục thịt kia trở nên phẫn nộ.

Con mồi đã chui vào trong bẫy rập cứ vậy mất đi, hơn nữa còn lỗ mất vài con mồi thượng hạng.

Vì thế cục thịt kia trực tiếp trồi lên khỏi mặt đất, chậm rãi đi tới gần hang ổ lũ nhện bên nhà dì Trần ở bên kia!

Nếu không ăn được người siêu năng, ăn đám quái vật khác cũng không tệ, nó đã đói lắm rồi!

Lũ nhện con bảo vệ ổ nhện cố chống lại nhưng thực lực của chúng và cục thịt này chênh lệch quá lớn, chỉ có thể bị cắn nuốt từng con một.

Mỗi khi cắn nuốt một con quái vật, cục thịt này lại càng lớn hơn, năng lực tấn công cũng mạnh mẽ hơn, đến cuối cùng, ngay cả con nhện cấp Tai Hại mạnh nhất cũng bị nó cắn nuốt.

Khi không còn ngụy trang nhàm chán nữa, tốc độ và sức mạnh của cục thịt này cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.

Không ai biết sau khi cắn nuốt hết toàn bộ quái vật trong khu chung cư bị hủ hóa này thì nó sẽ biến thành bộ dáng gì.

Nhưng vào lúc này, Ôn Văn một lần nữa xuất hiện trong biệt thự, trong tay cầm một cái bao khá là nặng.

Trong bao đều là thuốc nổ!

Là một thám tử, muốn tìm được một số thuốc nổ đủ để hủy một tòa nhà nhỏ, cũng là chuyện có thể...

Được rồi, trong liên bang hiện giờ, rất nhiều loại vũ khí sát thương lớn bị quản lý rất chặt.

Với năng lực của Ôn Văn, muốn làm chút chuyện vi phạm lệnh cấm cũng không khó, nhưng dễ lưu lại sơ hở.

Có điều loại đơn giản như thuốc nổ thì chỉ cần có tiền thì Ôn Văn muốn bao nhiêu cũng có, hơn nữa còn không lưu lại chút dấu vết nào.

Tác phong của Ôn Văn trước giờ là phòng trước sẽ tránh được tai họa, vì thế khi sau thu được kho hàng lớn bí mật trạm thu nhận, anh liền tích trữ không ít thứ để đề phòng, thuốc nổ chính là một trong số đó.

Tuyệt đối không phải vì muốn gây sự mà trữ thuốc nổ đâu.

Một bao thuốc nổ này là toàn bộ tích trữ của Ôn Văn, anh muốn cho chúng nổ tung hết chỗ này!

Số thuốc nổ này đủ để nổ tung một tòa lầu nhỏ, có lẽ không đủ để giết chết cục thịt này, nhưng Ôn Văn chỉ cần suy yếu nó mà thôi!

0.15376 sec| 2404.805 kb